danh từ
thuyết phiếm thần
thuyết phiếm thần
/ˈpænθiɪzəm//ˈpænθiɪzəm/Từ "pantheism" có nguồn gốc từ thế kỷ 17. Nó bắt nguồn từ các từ tiếng Hy Lạp "pan" có nghĩa là "all" hoặc "universal", và "theism" có nghĩa là "divine" hoặc "god". Thuật ngữ này được triết gia người Đức Johann Peter Süssmilch đặt ra vào năm 1706. Thuyết phiếm thần là một khái niệm triết học và thần học coi Chúa hoặc đấng thiêng liêng là chính vũ trụ, hoặc là tinh thần hoặc sức mạnh tiềm ẩn làm cho mọi thứ trở nên sống động. Ý tưởng này cho rằng đấng thiêng liêng không chỉ là một thực thể hoặc bản thể riêng biệt, mà là bản chất của mọi sự tồn tại, và mọi thứ đều có mối liên hệ và phụ thuộc lẫn nhau. Theo thời gian, khái niệm về thuyết phiếm thần đã phát triển và chịu ảnh hưởng của nhiều truyền thống tôn giáo và triết học khác nhau, bao gồm triết học Hy Lạp cổ đại, Ấn Độ giáo và Deism. Ngày nay, thuyết phiếm thần được coi là một phong trào triết học và thần học quan trọng, với những người theo thuyết này từ Friedrich Schiller đến Eckhart Tolle.
danh từ
thuyết phiếm thần
the belief that God is present in all natural things
niềm tin rằng Chúa hiện diện trong mọi vật tự nhiên
belief in many or all gods
niềm tin vào nhiều hoặc tất cả các vị thần