danh từ
(âm nhạc) láy rền
cắn
/ˈmɔːdənt//ˈmɔːrdənt/Nguồn gốc của từ "mordent" trong âm nhạc có thể bắt nguồn từ tiếng Pháp trung đại "mordre", có nghĩa là "cắn". Ban đầu, một mordent là một vật trang trí được thêm vào một nốt nhạc trong âm nhạc thời trung cổ, mô phỏng tiếng gầm gừ của một chú chim đang hót hoặc tiếng gầm gừ của một con vật khi cắn. Thực hành này đã phát triển theo thời gian và đến thời kỳ Baroque, các nhà soạn nhạc như J.S. Bach và George Frideric Handel đã sử dụng mordent, trill và turn như một cách để thêm màu sắc biểu cảm và giai điệu cho các tác phẩm của họ. Ngày nay, trong ký hiệu âm nhạc cổ điển, một mordent vẫn được biểu thị bằng một đường cong hoặc một chấm ở trên hoặc dưới một nốt nhạc, biểu thị một vật trang trí nhanh, khéo léo trước khi trở lại cao độ ban đầu.
danh từ
(âm nhạc) láy rền
Trong phần chuyển động nhanh của bản sonata, nghệ sĩ vĩ cầm đã thêm một vài nốt trầm vào giai điệu truyền thống, mang đến hương vị tinh tế nhưng đặc biệt cho tác phẩm.
Nghệ sĩ chơi kèn clarinet đã khéo léo thực hiện một loạt các hợp âm khi cô chơi đoạn độc tấu phức tạp trong chương thứ ba của bản giao hưởng.
Để đưa âm hưởng nhạc jazz của mình với một chút âm nhạc cổ điển, nghệ sĩ piano đã kết hợp một số nốt trầm vào giai điệu, tạo nên sự pha trộn tinh tế và hài hòa.
Những ngón tay của người chơi sáo lướt nhanh trên các phím đàn, thêm hiệu ứng rung và âm sắc vào phần nhạc truyền thống của kèn ô-boa trong bản hòa tấu baroque.
Việc sử dụng kỹ thuật mordent độc đáo của nghệ sĩ guitar đã biến giai điệu từ một bản nhạc có nhịp độ trung bình thông thường thành một kiệt tác phức tạp và đầy phấn khích.
Màn trình diễn Bach Suite của nghệ sĩ cello rất ấn tượng, với nhiều nốt trầm tạo thêm nét màu sắc sống động cho một tác phẩm vốn đã tráng lệ.
Trong bản trình bày tác phẩm Bốn mùa của Vivaldi, nghệ sĩ vĩ cầm đã kết hợp nhiều nốt mordent, nâng cao tính phức tạp và vẻ đẹp của tác phẩm.
Màn trình diễn aria của Handel của ca sĩ thật ấn tượng, giọng hát của cô vang lên trên dàn nhạc và thỉnh thoảng có chút trầm buồn tạo thêm kết cấu cho âm thanh.
Việc nghệ sĩ giọng nữ trầm sử dụng các nốt trầm trong bản madrigal đã thổi luồng sinh khí mới vào tác phẩm cũ, mang đến cho nó chất lượng tươi mới và thú vị.
Bản sonata do nhóm nhạc thể hiện là sự kết hợp hấp dẫn giữa các yếu tố cổ điển và hiện đại, với nhịp điệu guitar phức tạp, giai điệu sáo ám ảnh và những âm sắc phức tạp đan xen vào kết cấu của tác phẩm.