danh từ
tính không thể chia được
(toán học) tính không chia hết
sự không thể chia cắt
/ˌɪndɪˌvɪzəˈbɪləti//ˌɪndɪˌvɪzəˈbɪləti/Từ "indivisibility" có nguồn gốc từ các từ tiếng Latin "in" có nghĩa là "not" và "divisibilis" có nghĩa là "divisible". Thuật ngữ này lần đầu tiên được sử dụng vào thế kỷ 15 để mô tả một thứ gì đó không thể chia hoặc tách thành các phần nhỏ hơn. Trong toán học, tính không thể chia được đề cập đến một lượng không thể chia nhỏ thành các đơn vị nhỏ hơn hoặc các phần phân số. Trong triết học và chính trị, khái niệm không thể chia được được sử dụng để mô tả ý tưởng rằng một số nguyên tắc hoặc lãnh thổ nhất định là không thể tách rời và không thể chia hoặc tách rời. Khái niệm này đặc biệt quan trọng trong thời kỳ Khai sáng, khi nó được sử dụng để biện minh cho việc bảo vệ các quyền cá nhân và sự thống nhất của các quốc gia. Theo thời gian, ý nghĩa của "indivisibility" đã mở rộng để bao gồm các khái niệm như sự thống nhất, sự thống nhất và không thể tách rời, và hiện được sử dụng trong các lĩnh vực ngoài toán học và triết học.
danh từ
tính không thể chia được
(toán học) tính không chia hết
Tính không thể phân chia của nguyên tử đảm bảo rằng nó không thể bị tách thành những phần nhỏ hơn.
Nguyên lý không thể phân chia là một phần cơ bản của cơ học lượng tử, giải thích rằng một số hạt nhất định không thể chia thành các đơn vị nhỏ hơn.
Tính không thể phân chia của thời gian trong thuyết tương đối của Einstein có nghĩa là không có thứ gọi là "hiện tại" tách biệt với quá khứ và tương lai.
Bản chất không thể phân chia của một số hạt hạ nguyên tử khiến chúng trở thành thành phần quan trọng trong nghiên cứu vật lý hiện đại và cơ học lượng tử.
Tính không thể chia cắt của thông tin, như được mô tả trong định lý Shannon, có vai trò quan trọng đối với sự phát triển và tiến bộ của các công nghệ truyền thông hiện đại.
Tính không thể phân chia của các hạt tích điện trong nguyên tử, chẳng hạn như proton và electron, là một yếu tố quan trọng quyết định điện tích tổng thể của nguyên tử.
Tính không thể phân chia của một số phân tử sinh học, chẳng hạn như DNA, đóng vai trò quan trọng trong hoạt động và quá trình sao chép của sinh vật sống.
Bản chất không thể phân chia của các tia vũ trụ cụ thể, được gọi là muon vũ trụ, cung cấp cho các nhà vật lý những hiểu biết có giá trị về cấu trúc và hành vi của vũ trụ.
Tính không thể chia cắt của một số dạng năng lượng, chẳng hạn như điện tích, là một khái niệm cơ bản thúc đẩy việc hướng tới công nghệ hiện đại.
Tính không thể phân chia của một số cấu trúc phân tử, chẳng hạn như buckyball, đã dẫn đến những khám phá mang tính đột phá trong lĩnh vực hóa học và khoa học vật liệu.