chủ nghĩa nhân văn
/ˈhjuːmənɪzəm//ˈhjuːmənɪzəm/The term "humanism" originates from the Latin word "humanista," which was used to describe scholars who were focused on the study of classical Greek and Roman texts. During the Renaissance, the term "humanitas" referred to the study of liberal arts, languages, and the humanities. In the 15th century, the term "humanist" emerged to describe individuals who emphasized the importance of human beings and their potential for intellectual, moral, and artistic growth. Humanists rejected medieval Scholasticism and instead emphasized the empowerment of individual human beings through education and the pursuit of knowledge. The Latin phrase "ad humanitatem," meaning "to humanity," was often used to describe the humanist movement. Over time, the term "humanism" evolved to encompass a broader range of values and beliefs, including the importance of empathy, compassion, and social responsibility. Today, humanism is often associated with progressive values and a commitment to improving the human condition.
Phong trào nhân văn thời Phục Hưng nhấn mạnh giá trị và phẩm giá của mỗi cá nhân con người, như có thể thấy trong niềm tin của Leonardo da Vinci rằng mỗi người đều có tiềm năng sáng tạo và thiên tài.
Trong bài phát biểu của mình, diễn giả theo chủ nghĩa nhân văn cho rằng giáo dục nên tập trung vào việc truyền đạt cho học sinh các kỹ năng tư duy phản biện và ý thức trách nhiệm đối với cộng đồng, thay vì chỉ truyền đạt thông tin.
Các lý tưởng nhân văn về lòng khoan dung, bình đẳng và theo đuổi tri thức đã ảnh hưởng đến nhiều khía cạnh của xã hội hiện đại, từ hệ thống chính trị và pháp luật đến nghiên cứu khoa học và hoạt động y tế.
Chương trình giảng dạy nhân văn tại trường đại học nhấn mạnh vào các ngành khoa học nhân văn như văn học, lịch sử và triết học, khuyến khích sinh viên tìm hiểu sự phức tạp trong trải nghiệm của con người và phát triển lòng trân trọng sâu sắc đối với nghệ thuật và văn hóa.
Nhiều nhà nhân văn tin rằng giá trị vốn có của cuộc sống con người là nguyên lý cốt lõi trong triết lý của họ và mỗi cá nhân phải được đối xử bằng sự tôn trọng, lòng trắc ẩn và công bằng.
Nhà văn theo chủ nghĩa nhân văn đã khám phá các chủ đề về bản sắc, mối quan hệ và sự phát triển cá nhân trong tác phẩm của mình, cho thấy niềm vui và khó khăn trong trải nghiệm của con người có thể định hình chúng ta theo những cách sâu sắc như thế nào.
Lý thuyết đạo đức nhân văn cho rằng con người có khả năng lựa chọn điều thiện thay vì điều ác, và đây là một phần cơ bản tạo nên con người.
Quan điểm nhân văn về thế giới có xu hướng lạc quan, nhấn mạnh vào tiềm năng tiến bộ của con người và khả năng của con người tạo ra sự khác biệt tích cực trong cộng đồng của họ và thế giới nói chung.
Ngược lại với chủ nghĩa chính thống tôn giáo, chủ nghĩa nhân văn nhấn mạnh sự tôn trọng sâu sắc đối với lý trí, bằng chứng và tư duy phản biện, bác bỏ giáo điều và mê tín để ủng hộ việc xem xét kỹ lưỡng thế giới xung quanh chúng ta.
Phương pháp giáo dục nhân văn nhấn mạnh vào việc nuôi dưỡng tình yêu học tập, khuyến khích học sinh khám phá sở thích của bản thân, đặt câu hỏi và tham gia thảo luận mang tính phản biện với bạn bè và giáo viên.