phó từ
bâng khuâng, đăm chiêu; nuối tiếc, buồn bã
có vẻ thèm muốn, có vẻ khao khát
một cách mơ màng
/ˈwɪstfəli//ˈwɪstfəli/Từ "wistfully" có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ. Nó bắt nguồn từ "wist", có nghĩa là "suy nghĩ" hoặc "xem xét", và hậu tố "-fully", tạo thành một trạng từ. Trong tiếng Anh trung đại (khoảng năm 1300-1500), từ "wistfully" xuất hiện, ban đầu có nghĩa là "theo cách suy nghĩ hoặc chiêm nghiệm". Theo thời gian, nghĩa của từ này mở rộng để truyền tải cảm giác khao khát, u sầu hoặc hoài niệm. Ví dụ, một người có thể ngắm hoàng hôn một cách mơ màng, cảm thấy khao khát hoặc hối tiếc. Ngày nay, "wistfully" thường được dùng để mô tả giọng điệu mơ màng hoặc hoài niệm, chẳng hạn như nụ cười mơ màng của một nhân vật hoặc tiếng gảy đàn guitar đầy mơ màng. Sự phát triển của từ này cho thấy sức mạnh của ngôn ngữ trong việc nắm bắt sự phức tạp của cảm xúc và trải nghiệm của con người.
phó từ
bâng khuâng, đăm chiêu; nuối tiếc, buồn bã
có vẻ thèm muốn, có vẻ khao khát
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng ngắm nhìn những giọt mưa nhảy múa trên kính cửa sổ khi những ký ức về những ngày hạnh phúc ùa về trong tâm trí.
Nhân vật chính lướt ngón tay trên bìa cuốn sổ tay cũ, nhớ lại những câu chuyện mình đã viết bên trong một cách đầy hoài niệm.
Ngôi nhà bỏ hoang hiện ra trong bóng tối, vẫy gọi nhân vật tiến về phía trước với nỗi buồn ám ảnh mà cô không thể làm ngơ.
Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, nhân vật chính ngồi một mình trên bờ biển, mơ màng ngắm nhìn những màu sắc của đại dương chuyển động và thay đổi như thể được vẽ bởi bàn tay của một bậc thầy.
Ánh mắt của nhân vật này đảo qua lại giữa khuôn mặt của vợ và tiếng cười của những đứa con, chuyển dần sang vẻ hoài niệm khi những ký ức về thời gian hạnh phúc hơn ùa về.
Giai điệu buồn bã của chiếc máy hát đĩa cũ vang lên khắp căn phòng khi nhân vật chính ngồi chìm trong suy nghĩ, buồn bã nhớ lại mối tình đã mất.
Nhân vật chính nhắm mắt lại, hít thở sâu, tận hưởng mùi ẩm mốc của những cuốn sách cũ trong thư viện, đưa cô trở về tuổi thơ đã qua từ lâu.
Nhân vật này mơ màng khám phá những hành lang trống trải, tiếng bước chân vọng lại từ quá khứ ám ảnh anh khi anh nhớ về những người từng sống ở những không gian này.
Khi nhân vật ngồi trên bãi biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ cát, anh cảm thấy buồn bã khi nhận ra khoảng cách giữa anh và đại dương, nơi có thể từng chứa đựng câu trả lời cho những câu hỏi của anh.
Nhân vật ngồi bên cửa sổ của tòa nhà bỏ hoang, mơ màng ngắm nhìn Trái Đất trở nên sống động dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng, ước ao thời thế giới chưa phải là kẻ thù của mình.