danh từ
(âm nhạc) âm sắc
Default
âm sắc
âm sắc
/ˈtæmbə(r)//ˈtæmbər/Từ "timbre" dùng để chỉ chất lượng âm thanh độc đáo và riêng biệt giúp phân biệt một nhạc cụ hoặc giọng hát này với nhạc cụ hoặc giọng hát khác. Từ này bắt nguồn từ tiếng Pháp "timbre," có nghĩa là "sound" hoặc "màu sắc âm thanh". Khái niệm về âm sắc có nguồn gốc từ các triết gia Hy Lạp cổ đại như Aristotle, người đã nhận ra rằng các nhạc cụ khác nhau tạo ra những âm thanh riêng biệt. Tuy nhiên, thuật ngữ "timbre" không trở thành một phần của thuật ngữ âm nhạc cho đến thế kỷ 19, khi lý thuyết âm nhạc của Pháp bắt đầu phân biệt giữa cao độ (giai điệu) và chất lượng (âm sắc) của âm nhạc. Trong tiếng Anh, thuật ngữ "màu sắc âm thanh" thường được sử dụng thay thế cho "timbre," vì cả hai đều đề cập đến âm thanh hoặc màu sắc đặc trưng của cao độ âm nhạc. Thuật ngữ này đặc biệt hữu ích khi mô tả chất lượng âm thanh độc đáo của các nhạc cụ như sáo, kèn clarinet và vĩ cầm, tạo ra nhiều âm thanh khác nhau mà tai có thể dễ dàng nhận ra. Nhìn chung, từ "timbre" phản ánh tầm quan trọng của màu sắc âm thanh và chất lượng âm thanh trong âm nhạc, đồng thời làm nổi bật sự phức tạp và phong phú của trải nghiệm âm nhạc không chỉ dừng lại ở cao độ và nhịp điệu.
danh từ
(âm nhạc) âm sắc
Default
âm sắc
Âm sắc phong phú của đàn cello vang vọng khắp phòng hòa nhạc, lấp đầy không gian bằng âm sắc ấm áp, sâu lắng.
Âm sắc tinh tế của sáo nổi bật hơn các nhạc cụ khác, mang đến cho giai điệu một nét tinh tế và thanh thoát.
Âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ của kèn trumpet làm nổi bật phần trình diễn của ban nhạc với âm thanh mạnh mẽ và táo bạo.
Âm sắc êm dịu và trầm ấm của kèn ô-boa hòa quyện nhuần nhuyễn với đàn vi-ô-la và đàn vi-ô-lông-xen trong bản giao hưởng số 40 của Mozart do dàn nhạc trình bày một cách tuyệt vời.
Phần nhạc cụ gõ đa dạng, từ tiếng trống trầm ấm đến tiếng lách cách sắc nét của tam giác, tạo nên một phông nền có kết cấu và năng động cho phần còn lại của dàn nhạc, mỗi âm sắc độc đáo đều góp phần tạo nên bức tranh âm thanh tổng thể của cả nhóm.
Những giai điệu phức tạp và uyển chuyển của nghệ sĩ cello được bổ sung bởi âm sắc lung linh và rực rỡ của đàn hạc, tạo nên một bản song ca đầy mê hoặc và quyến rũ.
Âm sắc trong trẻo và thanh thoát của kèn clarinet đóng vai trò nổi bật trong câu mở đầu của chương nhạc, sự trong trẻo của nó thu hút người nghe vào cấu trúc phức tạp và nhiều lớp của tác phẩm.
Âm sắc phong phú và trầm ấm của kèn cor bổ sung cho âm sắc ấm áp và mượt mà của đàn viola ở phần dây đàn, mang lại cho bản nhạc chiều sâu và sự phong phú không gì sánh bằng.
Âm sắc sắc sảo và chói tai của sáo piccolo vượt lên trên âm thanh êm dịu và mượt mà của kèn gỗ, tạo nên sự tương phản năng động và tươi mới cho âm thanh tổng thể của cả nhóm.
Âm sắc trong trẻo và mượt mà của đàn vĩ cầm nhảy múa và đan xen, tạo nên một tấm thảm âm thanh vừa thoáng đãng vừa bền bỉ, như thể được dệt nên từ chính tấm vải tinh thần.