danh từ
đồi nhỏ, gò
nội động từ
(từ cổ,nghĩa cổ) rung (chuông)
chuông kêu
/nəʊl//nəʊl/Từ "knoll" dùng để chỉ một ngọn đồi hoặc gò đất tròn nhỏ thường được phủ đầy cỏ hoặc thảm thực vật. Nguồn gốc của nó có thể bắt nguồn từ tiếng Anh cổ, khi nó được viết là "cnel", về cơ bản bắt nguồn từ tiếng Bắc Âu cổ "knalla", có nghĩa là "lump" hoặc "gò đất". Cuộc chinh phạt Anh của người Norman vào năm 1066 đã mang theo những kẻ xâm lược nói tiếng Pháp, những kẻ đã sử dụng từ "cnel" của tiếng Anh-Saxon và sửa đổi cách viết thành "cnolle". Dạng mới này của từ cuối cùng đã phát triển thành "knoll" hiện đại trong tiếng Anh trung đại vào thế kỷ 13. Ý nghĩa của "knoll" vẫn phần lớn là nhất quán trong suốt lịch sử của nó, mặc dù cách sử dụng của nó đã thay đổi để phản ánh sự thay đổi về văn hóa và ngôn ngữ. Trong các văn bản tiếng Anh ban đầu, từ này chủ yếu được sử dụng để mô tả các công trình đất và gò chôn cất, nhiều trong số đó có niên đại từ thời đại đồ đồng. Vào những thế kỷ sau, nó được dùng để chỉ những đặc điểm tự nhiên nhỏ hơn được tìm thấy trong cảnh quan cũng như các gò đất nhân tạo được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, chẳng hạn như bia mộ hoặc bệ quan sát. Ngày nay, "knoll" vẫn được sử dụng để mô tả nhiều loại đồi và gò đất nhỏ được tìm thấy trong môi trường tự nhiên và đô thị. Có thể thấy cách sử dụng của nó trong mọi thứ, từ sách giáo khoa địa lý đến sách hướng dẫn làm vườn cảnh quan, nơi nó được sử dụng để giúp mô tả địa hình của một địa điểm cụ thể. Nhìn chung, nguồn gốc của "knoll" là một ví dụ hấp dẫn về cách ngôn ngữ có thể phát triển và thay đổi theo thời gian trong khi vẫn giữ nguyên ý nghĩa và hình thức ban đầu của chúng. Hành trình của nó từ tiếng Na Uy cổ đến tiếng Anh trung đại và cuối cùng là tiếng Anh đương đại giúp minh họa cho lịch sử phong phú của tiếng Anh và cách nó tiếp tục thích nghi và phát triển cho đến ngày nay.
danh từ
đồi nhỏ, gò
nội động từ
(từ cổ,nghĩa cổ) rung (chuông)
Người đi bộ đường dài đã lên đến đỉnh đồi và được đền đáp bằng quang cảnh tuyệt đẹp của thung lũng bên dưới.
Đồi núi là nơi lý tưởng để ngắm bình minh trên đường chân trời.
Những chiếc ghế dài trong công viên được đặt dưới chân đồi, mời gọi du khách ngồi xuống và thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Ngọn đồi này từng là nơi có một lâu đài cổ, nền móng của lâu đài vẫn còn ẩn dưới lòng đất.
Đồi cỏ và hoa dại xanh tươi là nơi thu hút rất nhiều ong mật và bướm.
Mùa màng của người nông dân bị tàn phá bởi sâu bệnh do đất ẩm trên các sườn đồi xung quanh gò đất, khiến nơi đây trở thành nơi trú ẩn tự nhiên cho côn trùng.
Đồi núi này là địa điểm yêu thích của người dân địa phương đến đây để dã ngoại, đọc sách hoặc chỉ đơn giản là ngắm mây trôi.
Đồi núi là nơi ẩn náu yên tĩnh, thanh bình và tĩnh lặng, mang đến sự nghỉ ngơi khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bận rộn bên dưới.
Hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn lên đồi, kể cho họ nghe những câu chuyện về lịch sử và truyền thuyết địa phương trên đường đi.
Đồi núi này là một khối kiến tạo bí ẩn đã truyền cảm hứng cho các nghệ sĩ, nhà thơ và triết gia trong nhiều thế kỷ, gói gọn bản chất hùng vĩ của thiên nhiên.