chuông kêu
/nəʊl//nəʊl/The word "knoll" refers to a small, rounded hill or mound that is typically covered in grass or vegetation. Its origin can be traced back to the Old English language, where it was spelled "cnel," which ultimately came from the Old Norse word "knalla," meaning "lump" or "mound." The Norman Conquest of England in 1066 brought with it French-speaking invaders who adopted the Anglo-Saxon word "cnel" and modified its spelling to "cnolle." This new form of the word eventually evolved into the modern-day "knoll" in Middle English during the 13th century. The meaning of "knoll" has remained largely consistent throughout its history, although its usage has changed to reflect cultural and linguistic shifts. In early English texts, the word was primarily used to describe earthworks and burial mounds, many of which date back to the Bronze Age. In later centuries, it came to denote smaller, natural features found in landscapes as well as man-made mounds used for various purposes, such as grave markers or viewing platforms. Today, "knoll" is still used to describe a variety of small hills and mounds found in natural and urban environments. Its usage can be seen in everything from geography textbooks to landscape gardening manuals, where it is used to help describe the topography of a particular location. Overall, the origin of "knoll" is a fascinating example of the way languages can evolve and change over time while still retaining their original meaning and form. Its journey from Old Norse to Middle English and finally to contemporary English helps to illustrate the rich history of the English language and the ways in which it continues to adapt and evolve to this day.
Người đi bộ đường dài đã lên đến đỉnh đồi và được đền đáp bằng quang cảnh tuyệt đẹp của thung lũng bên dưới.
Đồi núi là nơi lý tưởng để ngắm bình minh trên đường chân trời.
Những chiếc ghế dài trong công viên được đặt dưới chân đồi, mời gọi du khách ngồi xuống và thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Ngọn đồi này từng là nơi có một lâu đài cổ, nền móng của lâu đài vẫn còn ẩn dưới lòng đất.
Đồi cỏ và hoa dại xanh tươi là nơi thu hút rất nhiều ong mật và bướm.
Mùa màng của người nông dân bị tàn phá bởi sâu bệnh do đất ẩm trên các sườn đồi xung quanh gò đất, khiến nơi đây trở thành nơi trú ẩn tự nhiên cho côn trùng.
Đồi núi này là địa điểm yêu thích của người dân địa phương đến đây để dã ngoại, đọc sách hoặc chỉ đơn giản là ngắm mây trôi.
Đồi núi là nơi ẩn náu yên tĩnh, thanh bình và tĩnh lặng, mang đến sự nghỉ ngơi khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bận rộn bên dưới.
Hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn lên đồi, kể cho họ nghe những câu chuyện về lịch sử và truyền thuyết địa phương trên đường đi.
Đồi núi này là một khối kiến tạo bí ẩn đã truyền cảm hứng cho các nghệ sĩ, nhà thơ và triết gia trong nhiều thế kỷ, gói gọn bản chất hùng vĩ của thiên nhiên.