bài thơ ai điếu
/ˌelɪˈdʒaɪək//ˌelɪˈdʒaɪək/The word "elegiac" originated during the Renaissance, in reference to a specific genre of poetry that emerged during the Roman Republic. The term "elegiae" originated as the plural of the Latin word "elegia," meaning a verse form that told a story, often with a melancholic tone. These poems dealt with themes of loss, love, and death, and were characterized by their use of strict poetic forms, such as the elegaic distich. The elegaic distich consists of couplets, or pairs of metres, with the first usually being a dactylic hexameter and the second a pentameter or another shorter meter. As the genre became more formalized, it also came to be associated with funeral odes and elegies, which were composed to commemorate the dead. Some famous examples of these elegies include Catullus' "Elegies" and Tibullus' "Elegies." Outside of poetry, the word "elegiac" has come to imply a sense of melancholy, sorrow, or nostalgia. It's commonly used to describe art, literature, and music that explores these themes. Overall, the term "elegiac" remains a highly evocative and significant descriptor in both literary and cultural contexts, drawing attention to the enduring power of this ancient genre.
Đoàn tang lễ di chuyển theo cách trang nghiêm, thanh lịch và buồn thảm, tràn ngập giai điệu bi ai và buồn bã.
Bài thơ bi ca về mối tình đã mất của nhà thơ là một kiệt tác bi thương và sâu sắc, đầy nỗi buồn và suy tư.
Bài ca ai ca mà những người kỵ binh hát khi họ phi ngựa ra chiến trường thật buồn thảm và ám ảnh, mang theo sức nặng của nhiều thế kỷ dũng cảm và lừa dối.
Những người đưa tang tụ tập quanh quan tài, mắt họ đỏ hoe vì nước mắt, chìm đắm trong những suy nghĩ bi thương về sự ra đi của người thân yêu.
Những bức tranh phong cảnh bi thương của họa sĩ đã nắm bắt được nỗi đau của một thế giới đã chứng kiến quá nhiều mất mát và mất mát.
Lớp đất bi thương trong nghĩa trang đóng vai trò như lời nhắc nhở u ám về sự mong manh của cuộc sống và cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Nhịp điệu buồn thảm của cơn mưa rơi trên mái nhà là âm thanh êm dịu và bình yên, cuốn trôi nỗi buồn và thay vào đó là cảm giác bình yên.
Bản ballad bi thương, được người đàn ông hấp hối kể lại cho những người thân yêu của mình, là câu chuyện đau lòng về tình yêu và mất mát, về một cuộc đời sống trọn vẹn và về một tâm hồn tan vỡ được tái sinh.
Bài thơ ai ca, được nhà thơ viết trong tu viện, là một bài ca ngợi hy vọng, tình yêu, ngọn lửa vĩnh cửu cháy trong trái tim của mỗi tâm hồn đang sống.
Nhịp điệu bi ai của dòng sông chảy ra biển là âm thanh buồn thảm và cô đơn, phản ánh nhịp điệu đau buồn chung của chúng ta trước nỗi đau của một thế giới đã chứng kiến quá nhiều mất mát và mất mát.