danh từ
hư vô, hư không
tính vô tài, tính vô giá trị, tính nhỏ mọn, tính tầm thường
hư vô
/ˈnʌθɪŋnəs//ˈnʌθɪŋnəs/"Nothingness" là một từ hấp dẫn có nguồn gốc từ tiếng Anh cổ, cụ thể là "nāwiht" (có nghĩa là "không có gì") và "nōht" (có nghĩa là "không có gì"). Đây là sự kết hợp của tiền tố phủ định "na-" và từ "wiht", bản thân nó có nghĩa là "creature" hoặc "being". Theo thời gian, "nāwiht" đã phát triển thành "nowt", một từ vẫn được sử dụng trong một số phương ngữ có nghĩa là "không có gì". Từ "nothingness" hiện đại xuất hiện vào thế kỷ 14, phản ánh khái niệm về sự vắng mặt của bất cứ thứ gì, một ý tưởng được các nhà triết học và nhà thần học khám phá trong suốt chiều dài lịch sử.
danh từ
hư vô, hư không
tính vô tài, tính vô giá trị, tính nhỏ mọn, tính tầm thường
Trong sâu thẳm của khu rừng, chỉ có một sự tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lá xào xạc và tiếng kêu thỉnh thoảng của một con cú. Đó chỉ là hư vô, không có bất kỳ sự hiện diện hay hoạt động nào của con người.
Không khí đặc quánh hư vô khi tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sự cô đơn ám ảnh, và tôi không thể thoát khỏi cảm giác ngột ngạt của sự trống rỗng.
Con đường vắng tanh trải dài mãi, không có phương tiện giao thông hay thậm chí là người đi bộ nào cắt ngang. Đó là một khoảng không trống rỗng, một khoảng không im lặng và trống rỗng.
Khi những đám mây giông tụ lại một cách đáng ngại trên đầu, bầu trời biến thành một tấm vải đen như thể được một bàn tay vô hình nào đó giặt sạch. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, và thế giới bên ngoài cửa sổ của tôi trở thành hư vô của âm thanh và ánh sáng.
Những cồn cát trải dài mênh mông dường như vô tận, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, và tôi không khỏi cảm thấy nhỏ bé và tầm thường giữa sự bao la của hư vô.
Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một bóng đèn nhấp nháy tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Đó là một sự hư vô không có màu sắc hay sự ấm áp.
Gió thổi qua vùng nông thôn cằn cỗi, để lại một vùng đất bụi và mảnh vỡ trải dài vô tận. Đó là một sự hư vô dường như kéo dài mãi mãi.
Đại dương trải dài trước mắt tôi, bề mặt của nó là một khoảng không tĩnh lặng dường như kéo dài vô tận. Đó là một sự hư vô vừa bao la vừa không thể thấu hiểu.
Sàn rừng là khoảng không tĩnh lặng, không lời nào nói, được bao phủ bởi một lớp sương mù bao phủ những cái cây và khiến mọi thứ chìm trong sự im lặng đến lạ thường.
Trong không gian sâu thẳm, nơi ánh sáng của các vì sao không còn có thể chạm tới, bóng tối là hư vô cuộn tròn thành một khoảng không vô tận. Khi tôi nhìn vào vực thẳm, tôi không khỏi cảm thấy vừa kính sợ vừa sợ hãi.