danh từ
gác xép sát mái
(từ lóng) cái đầu
Garret
/ˈɡærət//ˈɡærət/Từ "garret" có một lịch sử hấp dẫn. Nó bắt nguồn từ tiếng Pháp cổ "garrer", có nghĩa là "lưu trữ" hoặc "giữ". Vào thời trung cổ, garret dùng để chỉ gác xép hoặc phòng trên cùng trong một tòa nhà, thường được dùng để lưu trữ hàng hóa hoặc tập thể dục. Theo thời gian, thuật ngữ này phát triển để mô tả một căn phòng hoặc không gian nhỏ, thường không được sưởi ấm, trong một ngôi nhà hoặc tòa nhà, thường được dùng làm không gian lưu trữ hoặc nơi ở tạm thời. Vào thế kỷ 17 và 18, thuật ngữ "garret" có một ý nghĩa mới, dùng để chỉ một không gian sống khiêm tốn, thiếu ánh sáng và thường chật chội, thường dành cho người hầu hoặc thành viên cấp thấp trong xã hội. Từ đó, thuật ngữ này trở thành từ đồng nghĩa với nghèo đói, bị bỏ bê hoặc thiếu nguồn lực. Bất chấp hàm ý của nó, từ "garret" vẫn là sự phản ánh hấp dẫn về sự phát triển phức tạp của ngôn ngữ và các hoạt động sống của con người.
danh từ
gác xép sát mái
(từ lóng) cái đầu
Người nghệ sĩ đang vật lộn trong căn gác xép ấm cúng của mình, đang miệt mài tô vẽ kiệt tác mới nhất của mình.
Emily Dickinson đã từng viết thơ trong căn gác xép biệt lập của mình, những suy nghĩ của bà trôi dạt đến thế giới bên ngoài cửa sổ.
Henry Miller đã dành nhiều đêm trong căn gác xép của mình, nhâm nhi rượu vang rẻ tiền trong khi cầm bút viết những câu chuyện về tình yêu và phiêu lưu.
Căn gác xép đầy bọ chét chỉ là một không gian chật hẹp, nhưng đó là tất cả những gì mà nhà văn mới vào nghề có thể chi trả được.
Những căn hộ chung cư ở Paris đầy rẫy những nghệ sĩ và nhà văn đầy hoài bão, ước mơ của họ vươn cao trong khi túi tiền lại cạn kiệt.
Căn gác xép tồi tàn, đầy mạng nhện và gió lùa, hoàn toàn trái ngược với sự nguy nga của phòng khách thời Victoria.
Trong căn gác xép của mình, người họa sĩ làm việc không biết mệt mỏi, nét vẽ của ông ngày càng đậm nét hơn theo thời gian.
Căn gác xép, với mái dốc và không gian chật hẹp, hoàn toàn trái ngược với sự nguy nga của phòng khiêu vũ bên dưới.
Căn gác xép của cô không chỉ là nơi che chở cô khỏi thế giới; đó còn là nơi cô tìm thấy tiếng nói của mình.
Căn gác xép có thể nhỏ, nhưng đó là nơi trú ẩn, nơi mà nghệ sĩ có thể trung thực với chính mình và nghề của mình.