tính từ
bi thương; (thuộc) khúc bi thương
bài thơ ai điếu
/ˌelɪˈdʒaɪək//ˌelɪˈdʒaɪək/Từ "elegiac" có nguồn gốc từ thời Phục hưng, ám chỉ một thể loại thơ cụ thể xuất hiện trong thời Cộng hòa La Mã. Thuật ngữ "elegiae" có nguồn gốc là dạng số nhiều của từ tiếng Latin "elegia", có nghĩa là một dạng thơ kể một câu chuyện, thường có giọng điệu u sầu. Những bài thơ này đề cập đến chủ đề mất mát, tình yêu và cái chết, và được đặc trưng bởi việc sử dụng các hình thức thơ nghiêm ngặt, chẳng hạn như thể loại elegaic distich. Thể loại elegaic distich bao gồm các câu đối, hoặc cặp nhịp, với nhịp đầu tiên thường là nhịp sáu âm tiết dactylic và nhịp thứ hai là nhịp năm âm tiết hoặc một nhịp ngắn hơn khác. Khi thể loại này trở nên chính thức hơn, nó cũng gắn liền với các bài thơ ca ngợi và bi ca tang lễ, được sáng tác để tưởng nhớ người đã khuất. Một số ví dụ nổi tiếng về những bài bi ca này bao gồm "Elegies" của Catullus và "Elegies" của Tibullus. Ngoài thơ ca, từ "elegiac" đã ám chỉ cảm giác u sầu, buồn bã hoặc hoài niệm. Nó thường được dùng để mô tả nghệ thuật, văn học và âm nhạc khám phá những chủ đề này. Nhìn chung, thuật ngữ "elegiac" vẫn là một từ mô tả có ý nghĩa và gợi cảm xúc cao trong cả bối cảnh văn học và văn hóa, thu hút sự chú ý đến sức mạnh bền bỉ của thể loại cổ xưa này.
tính từ
bi thương; (thuộc) khúc bi thương
Đoàn tang lễ di chuyển theo cách trang nghiêm, thanh lịch và buồn thảm, tràn ngập giai điệu bi ai và buồn bã.
Bài thơ bi ca về mối tình đã mất của nhà thơ là một kiệt tác bi thương và sâu sắc, đầy nỗi buồn và suy tư.
Bài ca ai ca mà những người kỵ binh hát khi họ phi ngựa ra chiến trường thật buồn thảm và ám ảnh, mang theo sức nặng của nhiều thế kỷ dũng cảm và lừa dối.
Những người đưa tang tụ tập quanh quan tài, mắt họ đỏ hoe vì nước mắt, chìm đắm trong những suy nghĩ bi thương về sự ra đi của người thân yêu.
Những bức tranh phong cảnh bi thương của họa sĩ đã nắm bắt được nỗi đau của một thế giới đã chứng kiến quá nhiều mất mát và mất mát.
Lớp đất bi thương trong nghĩa trang đóng vai trò như lời nhắc nhở u ám về sự mong manh của cuộc sống và cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Nhịp điệu buồn thảm của cơn mưa rơi trên mái nhà là âm thanh êm dịu và bình yên, cuốn trôi nỗi buồn và thay vào đó là cảm giác bình yên.
Bản ballad bi thương, được người đàn ông hấp hối kể lại cho những người thân yêu của mình, là câu chuyện đau lòng về tình yêu và mất mát, về một cuộc đời sống trọn vẹn và về một tâm hồn tan vỡ được tái sinh.
Bài thơ ai ca, được nhà thơ viết trong tu viện, là một bài ca ngợi hy vọng, tình yêu, ngọn lửa vĩnh cửu cháy trong trái tim của mỗi tâm hồn đang sống.
Nhịp điệu bi ai của dòng sông chảy ra biển là âm thanh buồn thảm và cô đơn, phản ánh nhịp điệu đau buồn chung của chúng ta trước nỗi đau của một thế giới đã chứng kiến quá nhiều mất mát và mất mát.