danh từ
kiếm thuật, thuật đánh kiếm
kiếm thuật
/ˈsɔːdzmənʃɪp//ˈsɔːrdzmənʃɪp/Thuật ngữ "swordsmanship" có nguồn gốc từ châu Âu thời trung cổ, nơi nghệ thuật sử dụng kiếm được coi là một kỹ năng quan trọng đối với các hiệp sĩ và những chiến binh khác. Bản thân từ này là sự kết hợp của "sword" và "shipment", ám chỉ hành động xử lý hoặc quản lý một thứ gì đó. Vào đầu thời Trung cổ, kiếm là vũ khí quan trọng để phòng thủ và tấn công trong chiến đấu. Do đó, kiếm thuật trở thành một kỹ năng thiết yếu đối với các hiệp sĩ và những chiến binh khác. Kỹ năng này không chỉ bao gồm việc học cách sử dụng kiếm hiệu quả mà còn bao gồm cách tự vệ trước đòn tấn công của đối thủ. Theo thời gian, kiếm thuật đã phát triển thành một hình thức nghệ thuật tinh tế hơn. Vào thế kỷ 16, các bậc thầy đấu kiếm người Ý như Achille Marozzo và Antonio Terzi đã phát triển một hệ thống kiếm thuật chính thức được gọi là "trường phái kiếm thuật". Hệ thống này nhấn mạnh vào việc sử dụng kiếm rapier, một loại kiếm hẹp, nhẹ, thay vì loại kiếm nặng hơn thường được các hiệp sĩ thời trung cổ sử dụng. Thuật ngữ "swordsmanship" có thể bắt nguồn từ thời kỳ này như một cách để mô tả việc nghiên cứu và thực hành đấu kiếm. Từ đó, ý nghĩa của từ này đã mở rộng để bao gồm bất kỳ hoạt động nào liên quan đến việc thành thạo vũ khí, bao gồm nhưng không giới hạn ở đấu kiếm, võ thuật và thể thao chiến đấu. Ngày nay, kiếm thuật thường gắn liền với các cuộc tái hiện lịch sử, võ thuật và tái thiết thời trung cổ. Đây vẫn là một lĩnh vực nghiên cứu hấp dẫn và quan trọng, cung cấp những hiểu biết sâu sắc về lịch sử, văn hóa và chiến thuật của châu Âu thời trung cổ.
danh từ
kiếm thuật, thuật đánh kiếm
Chuyên gia kiếm thuật này đã chứng minh sự thành thạo của mình bằng cách thực hiện hoàn hảo một loạt các đòn tấn công phức tạp bằng thanh katana.
Việc huấn luyện kiếm thuật của các hiệp sĩ thời trung cổ là một phần thiết yếu trong nền giáo dục nghiêm ngặt của họ.
Trong văn hóa Nhật Bản, kiếm thuật vừa là nghệ thuật vừa là một môn rèn luyện, đòi hỏi nhiều năm luyện tập chuyên cần.
Trong nhiều thế kỷ, tầng lớp samurai nhấn mạnh tầm quan trọng của kiếm thuật như một phương tiện bảo vệ danh dự và lòng trung thành của họ.
Trong đấu kiếm, khả năng sử dụng kiếm một cách chính xác và uyển chuyển thường là yếu tố quyết định người chiến thắng.
Nhiều cuộc thi đấu kiếm yêu cầu các đấu thủ phải thể hiện màn trình diễn kiếm thuật ấn tượng, thể hiện sự thanh lịch và kỹ thuật của mình.
Cuốn sách cổ của Nhật Bản, Ngũ luân thư, được coi như một loại kinh thánh để học các lý thuyết và nguyên tắc của kiếm thuật.
Kiếm thuật có thể là một hoạt động rèn luyện cả về tinh thần lẫn thể chất, đòi hỏi sự nhanh nhẹn, tập trung và kỷ luật.
Một số môn võ thuật như Kendo và Iaijutsu kết hợp kiếm thuật như một phần không thể thiếu trong chương trình đào tạo của họ.
Ngày nay, kiếm thuật không còn được ưa chuộng nữa, nhưng các trường võ thuật trên khắp thế giới vẫn dạy môn võ này như một phương tiện để lưu giữ lịch sử và truyền thống.