Định nghĩa của từ resting place

resting placenoun

nơi nghỉ ngơi

/ˈrestɪŋ pleɪs//ˈrestɪŋ pleɪs/

Thuật ngữ "resting place" có thể bắt nguồn từ tiếng Anh cổ, khi nó được viết là "risan vlāc", có nghĩa là "nơi trỗi dậy". Cụm từ này ám chỉ niềm tin rằng thi thể của người đã khuất sẽ trỗi dậy từ ngôi mộ trong lần Chúa tái lâm lần thứ hai. Khi thần học và nghi lễ tang lễ của Cơ đốc giáo phát triển theo thời gian, ý nghĩa của từ này cũng thay đổi. Vào thời kỳ tiếng Anh trung đại, khoảng năm 1200 sau Công nguyên, "resting place" bắt đầu được sử dụng cụ thể hơn để chỉ địa điểm thực tế nơi người đã khuất được chôn cất hoặc an nghỉ. Trong nhiều thế kỷ, cụm từ này đã trở nên phổ biến trong nhiều bối cảnh tôn giáo và văn hóa khác nhau, bao gồm các văn bản tôn giáo, bia mộ và thơ tang lễ. Việc sử dụng nó cũng đã mở rộng ra ngoài các bối cảnh tôn giáo để bao gồm các ứng dụng thế tục hơn, chẳng hạn như khi nói đến các công viên hoặc khu vườn dành riêng cho việc chiêm nghiệm hoặc thư giãn. Mặc dù được sử dụng đa dạng, "resting place" vẫn tiếp tục là một cụm từ có ý nghĩa sâu sắc, truyền tải cảm giác bình yên, tưởng nhớ và sự kết thúc. Nguồn gốc của nó trong truyền thống tôn giáo giúp nhấn mạnh tầm quan trọng của cái chết như một phần trong câu chuyện lớn hơn về sự tồn tại của con người và vai trò mà các nghi lễ chôn cất vẫn tiếp tục đóng trong nền văn hóa của chúng ta ngày nay.

namespace

a grave (= where a dead person is buried). People say ‘resting place’ to avoid saying ‘grave’.

một ngôi mộ (= nơi chôn cất người chết). Mọi người nói ‘nơi an nghỉ’ để tránh nói ‘mộ’.

Ví dụ:
  • her final/last resting place

    nơi an nghỉ cuối cùng của cô ấy

a place where you can rest

một nơi bạn có thể nghỉ ngơi