danh từ
chế độ phong kiến
chế độ phong kiến
/ˈfjuːdəlɪzəm//ˈfjuːdəlɪzəm/Thuật ngữ "feudalism" bắt nguồn từ tiếng Latin "feudum", có nghĩa là "fief" hoặc "quyền sở hữu". Ở châu Âu thời trung cổ, một thái ấp là một mảnh đất được trao để đổi lấy nghĩa vụ quân sự hoặc lòng trung thành với một lãnh chúa. Thuật ngữ "feudalism" lần đầu tiên được sử dụng vào thế kỷ 16 để mô tả hệ thống quản lý và hệ thống phân cấp xã hội xuất hiện ở châu Âu thời trung cổ, đặc trưng bởi mối quan hệ giữa lãnh chúa và chư hầu của họ. Trong hệ thống này, lãnh chúa trao đất cho chư hầu để đổi lấy nghĩa vụ quân sự và chư hầu nợ lòng trung thành và sự phục vụ của lãnh chúa. Thuật ngữ "feudalism" ban đầu được sử dụng để mô tả cấu trúc xã hội và kinh tế của châu Âu thời trung cổ, nhưng kể từ đó, nó đã được áp dụng rộng rãi hơn để mô tả bất kỳ hệ thống quản lý hoặc tổ chức xã hội nào dựa trên mối quan hệ trung thành và nghĩa vụ giữa các cá nhân hoặc nhóm.
danh từ
chế độ phong kiến
Vào thời Trung cổ, chế độ phong kiến là nền tảng của tổ chức kinh tế và xã hội ở nhiều nước châu Âu.
Chế độ phong kiến được đặc trưng bởi một mạng lưới phức tạp về lòng trung thành và nghĩa vụ giữa lãnh chúa, chư hầu và nông dân.
Lãnh chúa phong kiến có quyền thu thuế, yêu cầu nghĩa vụ quân sự và áp dụng hình phạt đối với chư hầu.
Nông nô, những người nợ sức lao động và tiền thuê đất của lãnh chúa, là tầng lớp thấp nhất trong xã hội phong kiến.
Sự suy tàn của chế độ phong kiến trùng hợp với sự trỗi dậy của các quốc gia dân tộc và sự phát triển của các cấu trúc kinh tế và chính trị mới.
Chế độ phong kiến đóng vai trò quan trọng trong việc định hình nền văn hóa thời trung cổ, khi lãnh chúa và nông dân tranh giành quyền lực chính trị và xã hội.
Chế độ phong kiến có nguồn gốc từ truyền thống của người Đức và người Frank, và lan rộng khắp châu Âu khi nhiều vương quốc và vùng lãnh thổ khác nhau áp dụng các tập tục này.
Chế độ phong kiến thường là nguồn gốc của xung đột và tranh chấp, vì chư hầu tìm cách khẳng định quyền lợi của mình trước những quốc vương ngày càng hùng mạnh.
Xã hội phong kiến có sự phân tầng cao, với hệ thống phân cấp xã hội cứng nhắc dựa trên xuất thân và nghề nghiệp.
Bất chấp nhiều khiếm khuyết, chế độ phong kiến đã cung cấp một khuôn khổ cho xã hội thời trung cổ, giúp duy trì trật tự và ổn định trong bối cảnh bất ổn chính trị thường xuyên xảy ra.