danh từ
người ở hang; người thượng cổ
kẻ cư xử thô bạo với đàn bà; kẻ vũ phu
người thượng cổ
/ˈkeɪvmæn//ˈkeɪvmæn/Thuật ngữ "caveman" có nguồn gốc từ cuối thế kỷ 19 như một cách nói thông tục để mô tả tổ tiên loài người thời kỳ đầu, đặc biệt là những người từ thời kỳ đồ đá cũ. Thuật ngữ này thường được cho là của Sir John Evans, một nhà khảo cổ học người Anh, người đã sử dụng nó vào năm 1864 để mô tả những di vật của con người thời kỳ đầu được tìm thấy tại Carpenter's Tor ở Anh. Thuật ngữ này sau đó được phổ biến bởi Gustaf Kossinna, một nhà khảo cổ học người Đức, người đã sử dụng nó trong cuốn sách "Die Deutsche Vorgeschichte" (Thời tiền sử Đức) của mình vào năm 1902. Thuật ngữ "caveman" là bản dịch theo nghĩa đen của từ tiếng Đức "Höhlenmensch", có nghĩa là "người hang động". Ban đầu, thuật ngữ này có nghĩa là để mô tả những người sống trong hang động trong thời kỳ đồ đá cũ, khoảng 40.000 đến 10.000 năm trước. Theo thời gian, thuật ngữ này đã được sử dụng rộng rãi hơn để chỉ tổ tiên loài người nói chung, thường mang hàm ý về sự nguyên thủy và đơn giản.
danh từ
người ở hang; người thượng cổ
kẻ cư xử thô bạo với đàn bà; kẻ vũ phu
a person who lived in a cave thousands of years ago
một người đã sống trong hang động hàng ngàn năm trước
a man who is rude or violent, and has old-fashioned ideas
một người đàn ông thô lỗ hoặc hung bạo, và có những ý tưởng lỗi thời