nông nô
/ˈvɪleɪn//ˈvɪleɪn/The word "villein" originates from the medieval French language. In Old French, the term "vilein" referred to a free peasant or a member of the lower class. The word is derived from the Latin "villanus," meaning "rustic" or "farmer." In the Middle English period, around the 13th century, the term "villein" was adopted into English. It initially referred to a free peasant or a tenant farmer who held land in exchange for labor services to the lord of the manor. Over time, the term took on a more negative connotation, implying a low social status. Today, the term "villein" is mostly used in historical contexts to refer to the medieval social class of peasants and serfs who were required to provide labor and other services to their lords in exchange for protection and land.
Những người nông dân làm việc trên đất và trả tiền thuê đất và thuế cho các lãnh chúa phong kiến của họ ở Anh thời trung cổ được gọi là villeins. Họ thường làm việc nhiều giờ trên đồng ruộng và có ít quyền lợi.
Ở Anh vào thế kỷ 13, một người lao động mới đến bị coi là nông dân và bị buộc phải thực hiện những nhiệm vụ khắc nghiệt như một hình phạt vì đã bước vào đất của lãnh chúa.
Những người nông dân sống trong Dinh thự của Chúa Fitzwilliam được yêu cầu phải làm việc trên đất đai nhiều ngày mỗi tuần mà không được trả công.
Chế độ lãnh địa ở nước Anh thời trung cổ khiến những người nông dân nghèo khó khó có thể cải thiện hoàn cảnh của mình vì họ bị ràng buộc với đất đai và phải tuân theo ý muốn của lãnh chúa.
Cuộc sống của một thường dân khác xa với giới quý tộc, những người tận hưởng lối sống xa hoa và những đặc quyền mà người dân thường không được hưởng.
Tránh xa cuộc sống buồn tẻ của những kẻ nông dân, một nhóm người thuê nhà đã cùng nhau nổi loạn chống lại tên lãnh chúa tàn ác.
Nỗi đau và sự đau khổ mà những người nông dân phải chịu đựng hàng ngày khiến nhiều người coi hoàn cảnh của họ là sự phục tùng vĩnh viễn và sự khuất phục cố hữu.
Chế độ nông nô thời Trung Cổ áp đặt lên người dân quê những nghĩa vụ quá sức nặng nề đến nỗi họ phải sống cả cuộc đời làm nô lệ cho đất đai và lãnh chúa sở hữu đất đai.
Đến cuối thế kỷ 15, chế độ nông dân bị bãi bỏ, mở đường cho khái niệm nông dân tự do.
Những giới hạn và khó khăn vốn phổ biến mà dân làng phải đối mặt đã không còn là chuẩn mực vào thời kỳ hậu trung cổ nữa, khi nền nông nghiệp chuyển đổi thành nền nông nghiệp cho phép người dân thường có khả năng tự cung tự cấp tốt hơn.