âm sắc
/ˈtæmbə(r)//ˈtæmbər/The word "timbre" refers to the unique and distinctive tonal quality that distinguishes one musical instrument or voice from another. It comes from the French word "timbre," which means "sound" or "tone color." The concept of timbre dates back to ancient Greek philosophers like Aristotle, who recognized that different instruments produced distinct sounds. However, the term "timbre" did not become a part of musical terminology until the 19th century, when French music theory began to distinguish between the pitch (melody) and quality (timbre) of music. In English, the term "tone color" is often used interchangeably with "timbre," as both refer to the characteristic sound or color of a musical pitch. This term is particularly useful in describing the unique tonal qualities of instruments like flutes, clarinets, and violins, which produce a wide range of tones that are easily recognizable to the ear. Overall, the word "timbre" reflects the importance of the tone color and quality of sound in music, and highlights the complexity and richness of the musical experience beyond just pitch and rhythm.
Âm sắc phong phú của đàn cello vang vọng khắp phòng hòa nhạc, lấp đầy không gian bằng âm sắc ấm áp, sâu lắng.
Âm sắc tinh tế của sáo nổi bật hơn các nhạc cụ khác, mang đến cho giai điệu một nét tinh tế và thanh thoát.
Âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ của kèn trumpet làm nổi bật phần trình diễn của ban nhạc với âm thanh mạnh mẽ và táo bạo.
Âm sắc êm dịu và trầm ấm của kèn ô-boa hòa quyện nhuần nhuyễn với đàn vi-ô-la và đàn vi-ô-lông-xen trong bản giao hưởng số 40 của Mozart do dàn nhạc trình bày một cách tuyệt vời.
Phần nhạc cụ gõ đa dạng, từ tiếng trống trầm ấm đến tiếng lách cách sắc nét của tam giác, tạo nên một phông nền có kết cấu và năng động cho phần còn lại của dàn nhạc, mỗi âm sắc độc đáo đều góp phần tạo nên bức tranh âm thanh tổng thể của cả nhóm.
Những giai điệu phức tạp và uyển chuyển của nghệ sĩ cello được bổ sung bởi âm sắc lung linh và rực rỡ của đàn hạc, tạo nên một bản song ca đầy mê hoặc và quyến rũ.
Âm sắc trong trẻo và thanh thoát của kèn clarinet đóng vai trò nổi bật trong câu mở đầu của chương nhạc, sự trong trẻo của nó thu hút người nghe vào cấu trúc phức tạp và nhiều lớp của tác phẩm.
Âm sắc phong phú và trầm ấm của kèn cor bổ sung cho âm sắc ấm áp và mượt mà của đàn viola ở phần dây đàn, mang lại cho bản nhạc chiều sâu và sự phong phú không gì sánh bằng.
Âm sắc sắc sảo và chói tai của sáo piccolo vượt lên trên âm thanh êm dịu và mượt mà của kèn gỗ, tạo nên sự tương phản năng động và tươi mới cho âm thanh tổng thể của cả nhóm.
Âm sắc trong trẻo và mượt mà của đàn vĩ cầm nhảy múa và đan xen, tạo nên một tấm thảm âm thanh vừa thoáng đãng vừa bền bỉ, như thể được dệt nên từ chính tấm vải tinh thần.