Definition of coefficient

coefficientnoun

hệ số

/ˌkəʊɪˈfɪʃnt//ˌkəʊɪˈfɪʃnt/

The word "coefficient" has its origin in Latin, from the words "co" meaning "together" and "efficient" meaning "making something happen". In mathematics, a coefficient is a constant factor that is multiplied by a variable or a quantity to produce a term in an equation or expression. The term "coefficient" was first used in the 14th century in English to refer to a partner or associate, and later adopted in mathematics to describe these constant factors. In the 16th century, the term gained widespread use in algebra and calculus to refer to these specific mathematical constants. Today, the word "coefficient" is used universally in various mathematical fields to describe these fundamental concepts.

Summary
type danh từ
meaning(toán học), (vật lý) hệ số
typeDefault_cw
meaning(Tech) hệ số
namespace

a number that is placed before another quantity and that multiplies it, for example 3 in the quantity 3x

một số được đặt trước một số lượng khác và nhân nó lại, ví dụ 3 trong số lượng 3x

a number that measures a particular property (= characteristic) of a substance

một con số đo lường một tính chất cụ thể (= đặc điểm) của một chất

Example:
  • the coefficient of friction

    hệ số ma sát