tính từ
có vẻ thèm muốn, có vẻ khao khát
a wistful expression: vẻ thèm muốn khao khát
có vẻ ngẫm nghĩ, có vẻ đăm chiêu
wistful eyes: mắt đăm chiêu
khốn khổ
/ˈwɪstfl//ˈwɪstfl/Từ "wistful" có nguồn gốc từ thế kỷ 15. Nó bắt nguồn từ các từ tiếng Anh cổ "wist" có nghĩa là "ghi nhớ" và "ful" có nghĩa là "đầy đủ" hoặc "đặc trưng bởi". Ban đầu, từ "wistful" chỉ đơn giản có nghĩa là "đầy đủ trí tuệ" hoặc "wise", nhưng theo thời gian, ý nghĩa của nó đã phát triển để truyền tải một cảm giác u sầu hoặc khao khát hơn. Đến thế kỷ 17, "wistful" bắt đầu mô tả cảm giác hối tiếc hoặc hoài niệm về một thứ gì đó đã mất hoặc không thể đạt được. Cảm giác khao khát hoặc mong mỏi này hiện là hàm ý chính của từ này. Trong văn học và thơ ca, "wistful" thường được sử dụng để mô tả tâm trạng hoặc biểu cảm của một nhân vật, truyền tải cảm giác khao khát hoặc buồn vui lẫn lộn. Ngày nay, từ "wistful" vẫn là một từ miêu tả phổ biến để diễn tả nhiều cung bậc cảm xúc, từ nỗi buồn nhẹ nhàng đến cảm giác hoài niệm hoặc tình cảm.
tính từ
có vẻ thèm muốn, có vẻ khao khát
a wistful expression: vẻ thèm muốn khao khát
có vẻ ngẫm nghĩ, có vẻ đăm chiêu
wistful eyes: mắt đăm chiêu
Khi mặt trời biến mất sau đường chân trời, Mary ngắm bầu trời chuyển sang sắc cam và hồng, cảm thấy khao khát sự ấm áp và ánh sáng của mùa hè.
Chiếc máy hát đĩa cũ dừng lại, để lại những âm thanh buồn bã của giai điệu buồn bã lơ lửng trong không khí.
Ánh mắt buồn bã của ông phản bội nỗi buồn khi nhìn vào bức ảnh người vợ yêu dấu đã qua đời cách đây một năm.
Mùi lá khô và mùi sách mốc lan tỏa trong không khí, gợi lên nỗi khao khát mơ hồ về những ngày thu trong lành của tuổi thơ.
Thở dài, cô ngồi trên xích đu ở hiên nhà, nhìn ra khoảng vườn rộng mênh mông ngập tràn ánh trăng, đắm chìm trong sự chiêm nghiệm tĩnh lặng và mơ màng.
Ánh đèn đường nhấp nháy, phủ một màu xanh lên quang cảnh đô thị hoang vắng, gợi lên trong người kể chuyện cảm giác hoài niệm về những ngày đã qua.
Khi cô đọc những dòng cuối cùng của bài thơ, nước mắt đột nhiên trào ra trên mắt cô, giọng cô nghẹn ngào vì xúc động, bộc lộ nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.
Mùi thơm từ chiếc bánh táo của mẹ cô, bị lãng quên một cách vô tình trên bệ cửa sổ, khiến bụng cô đau nhói và tim cô nhói lên một nỗi buồn man mác mà cô khó có thể chịu đựng được.
Trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng mùa đông, cô lang thang qua những con phố băng giá vắng vẻ, run rẩy trong không khí giá lạnh, nhưng vẫn cảm thấy một cảm giác mơ hồ kỳ lạ về môi trường xung quanh.
Sương mù khô dần trên cỏ, để lại cái lạnh ẩm ướt của buổi sáng sớm; trong sự tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc - đủ để khơi dậy trong cô nỗi nhớ nhung những ngày xa xôi trước khi mùa đông lạnh lẽo đến.