sự vô thời gian
/ˈtaɪmləsnəs//ˈtaɪmləsnəs/The word "timelessness" has its roots in 15th-century English. It is derived from the prefix "time-" and the suffix "-less," which together convey a sense of without or unconnected to time. The earliest recorded use of "timelessness" dates back to 1530, in the context of discussing the eternal nature of God. In the 17th century, the word gained popularity in philosophical and literary contexts, particularly in discussions of Plato's concepts of eternity and the universe. During the 19th century, "timelessness" took on a broader meaning, encompassing ideas of duration, persistence, and the absence of temporal constraints. In modern usage, "timelessness" often describes something that transcends the confines of time, such as timeless art, literature, or music. It can also refer to experiences or feelings that remain unaltered over time, or the sense of escaping the constraints of time and space.
the quality of not appearing to be affected by the process of time passing or by changes in fashion
chất lượng không có vẻ như bị ảnh hưởng bởi quá trình thời gian trôi qua hoặc bởi những thay đổi trong thời trang
tính vượt thời gian và tính phổ quát của Shakespeare
the state of existing or continuing forever
trạng thái tồn tại hoặc tiếp tục mãi mãi
Khi chết, không gian và thời gian kết thúc và tính vô hạn của thời gian bắt đầu.