Cloister
/ˈklɔɪstə(r)//ˈklɔɪstər/The word "cloister" has its roots in the Latin language. It is derived from the word "claustrum," which means "enclosure" or "nook." In the early Middle Ages, a cloister referred to a courtyard or a covered walkway in a monastery or convent that was enclosed by a wall or a series of columns. The cloister provided a peaceful and secluded space where monks and nuns could retreat from the distractions of the outside world and focus on their spiritual lives. Over time, the word "cloister" took on a broader meaning, referring to any enclosed or secluded area, such as a garden or a courtyard. Today, the term is often used in architecture and literature to describe a peaceful and serene space that is set apart from the hustle and bustle of the world.
a covered passage with arches around a square garden, usually forming part of a cathedral, convent or monastery
một lối đi có mái che với những mái vòm bao quanh một khu vườn hình vuông, thường là một phần của thánh đường, tu viện hoặc tu viện
Nhà thờ và tu viện thế kỷ 12 vẫn còn nguyên vẹn một cách đáng kinh ngạc.
life in a convent or monastery
cuộc sống trong một tu viện hoặc tu viện
sự yên tĩnh của tu viện