người bị bỏ rơi
/ˈkɑːstəweɪ//ˈkæstəweɪ/The term "castaway" originated during the Age of Sail, a period in history when sea travel was predominantly by ship. A castaway refers to a person who is stranded on an uninhabited island, isolated from civilization, and unable to return to society due to various perilous circumstances. The word "castaway" is derived from the Old English term "casta" meaning abandoned or thrown away. During the Middle Ages, people used the term to refer to items deemed useless or worthless that had been discarded. When this word came to connote people who are stranded or deserted, it initially did not carry a positive connotation. A castaway in earlier times, particularly in world literature, was commonly depicted as a cursed or unfortunate victim of the sea's unforgiving wrath. In the late 16th and early 17th centuries, however, the British Royal Navy developed a series of protocols to address this very situation. With the establishment of naval bases and lighthouses, new technologies, and medical equipment aboard the ships, there was a greater chance of rescue for the castaways. The positive shift towards perseverance and survival also encouraged more hopeful literary portrayals, such as Robinson Crusoe by Daniel Defoe. Consequently, the public's view of a castaway transformed from a tragic figure to a tenacious survivor. Today, people celebrate their prominence and conquest over nature, with accolades due to their courage and creativity in dealing with the challenges of solitude. The notion of castaway has become deeply intertwined with human society's history, imagination, and culture.
Sau khi sống sót sau một vụ đắm tàu, John thấy mình bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang và trở thành người trôi dạt.
Những người bị đắm tàu phải học cách bắt cá, dựng nơi trú ẩn và nhóm lửa chỉ bằng những nguồn tài nguyên có sẵn trên đảo.
Người bạn đồng hành duy nhất của người bị đắm tàu là một chú chó mà cô đã cứu khỏi con tàu đang chìm.
Tiếng kêu cứu của cô không được đáp lại, khiến cô cảm thấy mình thực sự là một kẻ bị bỏ rơi.
Người bị đắm tàu đã mất nhiều tháng tìm cách trốn thoát khỏi hòn đảo nhưng vô ích.
Chế độ ăn của người bị đắm tàu chỉ giới hạn ở dừa, cá và các loại quả mọng mọc trên đảo.
Cô tạo ra một ngọn lửa tín hiệu và viết chữ "Cứu" trên cát, hy vọng rằng sẽ có người đến giải cứu cô trước khi quá muộn.
Sức mạnh và khả năng phục hồi mới tìm thấy của người bị đắm tàu đã biến cô thành người sống sót thực sự.
Sau một năm trên đảo, người bị đắm tàu cuối cùng đã được cứu và trở về nhà, được giới truyền thông ca ngợi như một anh hùng.
Trải nghiệm của người bị đắm tàu khiến cô trân trọng những điều giản đơn trong cuộc sống và thề sẽ không bao giờ coi thường bất cứ điều gì nữa.