danh từ
tháp chứa hài cốt vị sư
bảo tháp
/ˈstuːpə//ˈstuːpə/Từ "stupa" có nguồn gốc từ tiếng Phạn cổ, một ngôn ngữ được nói cách đây hơn 2.500 năm ở Ấn Độ. Thuật ngữ "stupa" dùng để chỉ một loại tượng đài Phật giáo được sử dụng để lưu giữ các thánh tích, văn bản tôn giáo hoặc là nơi để thiền định và thờ cúng. Từ tiếng Phạn "stupa" có thể được chia thành hai gốc: "stu" và "pā." "Stu" có nghĩa là "dừng lại", "kiềm chế" hoặc "nghỉ ngơi", trong khi "pā" có nghĩa là "vượt qua" hoặc "chinh phục". Khi kết hợp lại, từ "stupa" có thể được hiểu là "nơi dừng chân hoặc nghỉ ngơi để chinh phục". Nguồn gốc của các bảo tháp như những công trình tôn giáo có thể bắt nguồn từ Ấn Độ cổ đại, cụ thể là vào thời Đức Phật (khoảng năm 500 TCN). Di hài của Đức Phật (hay "relics") được thu thập sau khi ngài qua đời và đặt trong những gò đất nhỏ gọi là thūpas (một dạng stupas trước đó). Những thūpas này nhanh chóng phát triển thành những công trình phức tạp hơn khi Phật giáo lan rộng khắp Ấn Độ và các khu vực khác của Châu Á. Stupas được xây dựng với nhiều hình dạng và kích thước khác nhau, nhưng tất cả đều có một số đặc điểm chung. Cấu trúc chính thường bao gồm một hội trường hình mái vòm, một phòng trung tâm để cất giữ xá lợi hoặc kinh sách, và một cấu trúc giống như tòa tháp được gọi là chóp nhọn hoặc ô che tượng trưng cho giáo lý của Đức Phật lan tỏa ra bên ngoài. Ngày nay, có thể tìm thấy stupas trên khắp thế giới Phật giáo, từ các địa điểm ban đầu ở Ấn Độ đến nhiều ngôi đền và di tích tôn giáo ở các quốc gia khác như Trung Quốc, Nhật Bản và Tây Tạng. Stupas tiếp tục đóng vai trò là biểu tượng tôn giáo quan trọng và là điểm tập trung cho các cộng đồng Phật tử, nhắc nhở các tín đồ về giáo lý của Đức Phật và truyền cảm hứng cho họ nuôi dưỡng chánh niệm, lòng tốt và lòng trắc ẩn.
danh từ
tháp chứa hài cốt vị sư
Gần thành phố cổ Sanchi, có một bảo tháp nguy nga lưu giữ tro cốt của các đệ tử Đức Phật.
Ngôi bảo tháp hình gò đất ở Lumbini, Nepal, được cho là nơi lưu giữ hài cốt của mẹ Đức Phật.
Ở Myanmar, chùa Shwedagon, một bảo tháp dát vàng tuyệt đẹp, lưu giữ các di vật tôn giáo, bao gồm cả sợi tóc của Đức Phật.
Bảo tháp Borobudur, Di sản thế giới được UNESCO công nhận tại Indonesia, là ngôi chùa Phật giáo lớn nhất thế giới và chứa hàng nghìn bức tượng Phật.
Đền Dome of the Rock, một địa điểm linh thiêng ở Jerusalem, là một ngôi đền Hồi giáo được xây dựng trên Núi Đền, nhưng tầng dưới của đền có một bảo tháp nhỏ và cũ hơn có niên đại từ thế kỷ thứ 7.
Bảo tháp Boudhanath lịch sử ở Nepal, được xây dựng vào thế kỷ 14, là Di sản Thế giới được UNESCO công nhận và là điểm hành hương quan trọng của các Phật tử trên khắp thế giới.
Ở Kandy, Sri Lanka, Đền Răng Đức Phật, một ngôi đền Phật giáo quan trọng lưu giữ xá lợi răng của Đức Phật, cũng có một bảo tháp dành riêng cho vị thánh này.
Thuparamaya ở Sri Lanka, một bảo tháp cổ bị tàn phá có niên đại từ thế kỷ thứ ba trước Công nguyên, là bảo tháp lâu đời nhất được biết đến ở đất nước này.
Đền Mahabodhi ở Bodh Gaya, Ấn Độ, là Di sản Thế giới được UNESCO công nhận và là nơi có cây Bồ đề nguyên thủy, được cho là nơi Đức Phật đạt được sự giác ngộ, cũng như một bảo tháp màu trắng tuyệt đẹp.
Vườn Jetavana ở Saranath, Ấn Độ, từng là nơi Đức Phật thuyết pháp và là nơi có nhiều bảo tháp, bao gồm một công trình kiến trúc cổ kính, uy nghi được gọi là Bảo tháp Dhamek.