danh từ
chủ nghĩa vô chính phủ
chủ nghĩa vô chính phủ
/ˈænəkɪzəm//ˈænərkɪzəm/Thuật ngữ "anarchism" có nguồn gốc từ giữa thế kỷ 19 từ các từ tiếng Hy Lạp "anarchos", có nghĩa là "không có người cai trị" hoặc "không có thủ lĩnh", và hậu tố "-ism", chỉ một phong trào triết học hoặc ý thức hệ. Thuật ngữ này lần đầu tiên được sử dụng bởi Pierre-Joseph Proudhon, một nhà triết học và nhà văn người Pháp, vào năm 1840. Ông định nghĩa chủ nghĩa vô chính phủ là sự bác bỏ mọi quyền lực và chính quyền, và ủng hộ việc thành lập các hiệp hội tự nguyện dựa trên sự hỗ trợ và hợp tác lẫn nhau. Những ý tưởng của Proudhon đã ảnh hưởng đến những người theo chủ nghĩa vô chính phủ sau này, chẳng hạn như Mikhail Bakunin, người đã phổ biến thuật ngữ "anarchism" và truyền bá ý tưởng của mình khắp châu Âu. Thuật ngữ này được sử dụng rộng rãi vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, đặc biệt là trong các phong trào cách mạng và công đoàn lao động. Ngày nay, chủ nghĩa vô chính phủ là một phong trào đa dạng và toàn cầu với nhiều cách diễn giải và triển khai khác nhau, nhưng các nguyên tắc cốt lõi của nó vẫn bắt nguồn từ việc bác bỏ quyền lực và theo đuổi tự do và quyền tự chủ.
danh từ
chủ nghĩa vô chính phủ
Nhà hoạt động này tin vào các nguyên tắc của chủ nghĩa vô chính phủ, ủng hộ một xã hội không có hệ thống phân cấp, người cai trị hoặc sự cưỡng ép.
Trong suốt lịch sử, đã có nhiều phong trào xã hội và chính trị lấy cảm hứng từ chủ nghĩa vô chính phủ, bao gồm chủ nghĩa Marx và dân chủ xã hội.
Giữa lúc kinh tế và chính trị biến động, một số công dân có khuynh hướng cấp tiến đã chuyển sang chủ nghĩa vô chính phủ như một phản ứng trước những gì họ coi là hệ thống kiểm soát áp bức.
Chủ nghĩa vô chính phủ thúc đẩy ý tưởng rằng mỗi cá nhân nên được tự do sống theo cách họ lựa chọn, miễn là họ không gây hại cho người khác hoặc xâm phạm đến quyền tự do của họ.
Khái niệm chủ nghĩa vô chính phủ có nguồn gốc sâu xa trong triết học, với những nhà tư tưởng như những người theo chủ nghĩa khắc kỷ, Jean-Jacques Rousseau và Peter Kropotkin ủng hộ các nguyên tắc của chủ nghĩa này.
Những người chỉ trích chủ nghĩa vô chính phủ cho rằng nó không thực tế và duy tâm, nhưng những người ủng hộ nó lại cho rằng tiềm năng cách mạng của phong trào này quá lớn để có thể bỏ qua.
Chủ nghĩa vô chính phủ nhấn mạnh vào chủ nghĩa cộng đồng, tự tổ chức và hành động tập thể.
Việc sử dụng bạo lực hoặc vũ lực để theo đuổi các mục tiêu vô chính phủ thường bị phản đối, với nhiều người vô chính phủ ủng hộ sự phản kháng hòa bình và bất tuân dân sự.
Chủ nghĩa vô chính phủ thường bị hiểu lầm là lời kêu gọi hỗn loạn, nhưng trên thực tế, nó tìm cách thay thế các hệ thống áp bức hiện tại bằng các giải pháp thay thế công bằng và bình đẳng hơn.
Khái niệm chủ nghĩa vô chính phủ tiếp tục tạo ra nhiều cuộc tranh luận và sự quan tâm sâu sắc, và ảnh hưởng của nó có thể được nhìn thấy trong nhiều phong trào chính trị, xã hội và văn hóa.