lạc đề
/daɪˈɡres//daɪˈɡres/The word "digress" has a fascinating history! It originated in the 15th century from the Latin words "digredere," meaning "to withdraw" or "to turn aside," and "processus," meaning "a going forward." In Latin, "digredere" was used to describe someone who departed from a main path or topic, and the verb "digress" emerged in English to convey a similar meaning. In its earliest sense, "digress" referred to the act of straying or deviating from a main subject, often unintentionally. Over time, the term also took on a more positive connotation, implying a thoughtful or intentional departure from a primary topic to explore a related or tangential idea. In modern usage, "digress" often carries a hint of friendly warning, as in "Let's not digress from the main topic." Despite its origins in slighting or straying, "digress" has become a valuable term in expressing the creative and meandering nature of human thought and communication.
Diễn giả bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng một lập luận mạnh mẽ, nhưng ông đột nhiên lạc đề và bắt đầu nói về sở thích cá nhân không liên quan đến chủ đề đang thảo luận.
Mặc dù cuốn sách có khởi đầu đầy hứa hẹn, nhưng tác giả lại đi sâu vào một cuộc thảo luận dài dòng và tẻ nhạt về thói quen hàng ngày của chú mèo cưng.
Giữa bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình, nữ chính trị gia này không hiểu sao lại lạc đề sang một bài diễn văn dài dòng về những bất bình cá nhân của bà đối với giới truyền thông.
Bài giảng đi chệch hướng khi người thuyết trình tình cờ phát hiện ra một khám phá đáng ngạc nhiên, khiến ông say sưa nói sang một chủ đề hấp dẫn về lịch sử của lĩnh vực này.
Cuộc đối thoại đột nhiên thay đổi khi nhân vật chính trong tiểu thuyết đi sâu vào giải thích chi tiết về khoa học đằng sau các sự kiện diễn ra trên trang sách.
Trong suốt phiên tòa, nhân chứng đã thể hiện hành vi thất thường khi liên tục và không thể đoán trước được việc kể những giai thoại có vẻ không liên quan.
Buổi trình diễn nấu ăn của đầu bếp bị gián đoạn bởi một loạt giai thoại cá nhân thú vị và không liên quan khiến khán giả vừa thích thú vừa bối rối.
Bài luận có bước ngoặt đáng ngạc nhiên khi tác giả đi sâu vào một cuộc thảo luận triết học sâu xa về bản chất của thực tại.
Đoạn độc tấu guitar trở nên lạc hướng khi người nhạc công say mê với một chuỗi hợp âm đặc biệt phức tạp, khiến các thành viên còn lại trong ban nhạc phải lắc đầu và rên rỉ đồng thanh.
Việc tác giả quá phụ thuộc vào những tình tiết lan man khiến người đọc khó theo dõi cuốn sách, vì người đọc thường tự hỏi liệu câu chuyện có bao giờ trở lại đúng hướng hay không.