danh từ
(vật lý), (điện học) chất siêu dẫn
siêu dẫn
/ˈsuːpəkəndʌktə(r)//ˈsuːpərkəndʌktər/Thuật ngữ "superconductor" được nhà vật lý Peter Debye đặt ra vào năm 1930. Debye, một nhà khoa học người Mỹ gốc Hà Lan, đang làm việc tại Bell Labs ở New Jersey vào thời điểm đó. Ông đang nghiên cứu các đặc tính của một số vật liệu có điện trở bằng không ở nhiệt độ cực thấp. Những vật liệu này trước đây được gọi là "chất dẫn điện hoàn hảo" hoặc "chất dẫn điện lý tưởng", nhưng Debye đã đề xuất thuật ngữ "superconductor" để nhấn mạnh khả năng đáng kinh ngạc của chúng trong việc dẫn điện với điện trở bằng không. Thuật ngữ này đã tồn tại và siêu dẫn kể từ đó đã được nghiên cứu và ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, bao gồm vật lý, kỹ thuật và y học. Ngày nay, siêu dẫn được sử dụng trong nhiều ứng dụng, từ vật lý năng lượng cao đến thiết bị y tế và hệ thống giao thông.
danh từ
(vật lý), (điện học) chất siêu dẫn
Các nhà khoa học đã tạo ra một loại siêu dẫn mới có thể hoạt động ở nhiệt độ phòng, có thể làm thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về truyền tải và lưu trữ năng lượng.
Vật liệu được sử dụng trong siêu dẫn này có khả năng làm giảm đáng kể trọng lượng và chi phí của máy chụp cộng hưởng từ (MRI), vì hệ thống làm mát heli lỏng truyền thống có thể được thay thế bằng hệ thống làm mát trạng thái rắn.
Việc phát hiện ra tính siêu dẫn trong các hợp chất gốc sắt vào năm 2008 đã thúc đẩy làn sóng nghiên cứu về các vật liệu siêu dẫn mới, giá cả phải chăng hơn.
Vật liệu siêu dẫn có thể dẫn dòng điện mà không bị mất năng lượng, khiến chúng trở nên lý tưởng để sử dụng trong các thiết bị có độ chính xác cao và vật lý thực nghiệm.
Chất siêu dẫn do nhóm nghiên cứu phát triển sử dụng kết hợp đồng, oxy và sắt để đạt được nhiệt độ tới hạn cao và độ dẫn điện.
Hiện nay, siêu dẫn được sử dụng trong nhiều ứng dụng khác nhau, bao gồm máy MRI, máy gia tốc hạt và nam châm siêu dẫn được sử dụng trong các thí nghiệm đòi hỏi từ trường cực mạnh.
Bất chấp nhiều ứng dụng thực tế của vật liệu siêu dẫn, các nhà khoa học vẫn đang nỗ lực phát triển các phương pháp để tăng nhiệt độ tới hạn của chúng, cho phép chúng hoạt động ở nhiệt độ cao hơn mà không cần phải làm mát.
Nghiên cứu về siêu dẫn là một lĩnh vực phức tạp và đa ngành kết hợp vật lý, hóa học và khoa học vật liệu.
Ngoài các ứng dụng thực tế, siêu dẫn còn được nghiên cứu về tiềm năng sử dụng trong điện toán lượng tử và các công nghệ mới nổi khác.
Siêu dẫn đang thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về năng lượng và điện tử, và nghiên cứu đang diễn ra trong lĩnh vực này có tiềm năng dẫn đến nhiều công nghệ mới và sáng tạo trong những năm tới.