vô điệu
/eɪˈtəʊnl//eɪˈtəʊnl/The term "atonal" is a musical term that originated in the early 20th century, primarily as a result of the modernist movement in classical music. In musical contexts, "tonal" refers to music that is centered around a tonal center or key, while "atonal" refers to music that does not have a tonal center or key. Origins of the term "atonal" can be traced back to Arnold Schoenberg, an Austrian composer and theorist, who is widely recognized as the father of atonal music. Schoenberg believed that the use of a tonal center or key could limit the freedom of musical expression, and therefore explored musical ways that did not rely on tonality. This led to the development of his twelve-note technique, which eschews traditional tonality in favor of a truly free musical expression. The term "atonal" was coined in response to Schoenberg's work, as a way of describing music that did not follow the traditional principles of tonality. It was a term that immediately drew controversy among critics and audiences alike, as many found the absence of tonality disorienting and difficult to understand. In popular culture, "atonal" has been used as a pejorative term, implying that a piece of music is without melody, harmony, or any sense of coherence. However, in the context of new music, "atonal" has become a term that describes a unique approach to musical expression that is not bound by traditional principles. In conclusion, the term "atonal" originated as a way to describe music that featured the absence of a tonal center or key, and was primarily associated with Arnold Schoenberg's innovative twelve-note technique. Its use has evolved over time, reflecting changing attitudes towards modernist music and its place in popular culture.
Tác phẩm mới nhất của nhà soạn nhạc này là tác phẩm vô điệu tính, nghĩa là nó không có trung tâm âm điệu hay giai điệu nào phân định thành một cung điệu.
Bản nhạc đương đại do dàn nhạc trình diễn tại buổi hòa nhạc mang tính phi điệu tính và chọn khám phá sự bất hòa hơn là sự hòa hợp.
Màn trình diễn theo trường phái biểu hiện của nghệ sĩ độc tấu khiến khán giả bối rối vì bản chất vô điệu tính của nó.
Trong âm nhạc phi giai điệu của mình, nhà soạn nhạc đã thách thức các quan niệm truyền thống về giai điệu và sự hòa âm.
Trong khi một số người nghe thấy nhạc phi giai điệu gây gián đoạn và thất thường thì những người khác lại đánh giá cao tinh thần tiên phong của nó.
Việc sử dụng tính phi điệu tính trong âm nhạc của nhà soạn nhạc tiên phong này tạo nên cảm giác tâm linh và huyền bí.
Những âm thanh bất hòa và vô điệu do nhóm nhạc thử nghiệm tạo ra đã thu hút khán giả bằng thứ âm nhạc trừu tượng và biểu hiện của họ.
Nghệ sĩ piano đã trình diễn một bản nhạc phức tạp, vô điệu tính tuyệt vời khiến mọi người phải nín thở.
Cấu trúc phi giai điệu của tác phẩm này thách thức người nghe đánh giá cao những phẩm chất phi truyền thống của nó.
Việc sử dụng hợp âm vô điệu và sự bất hòa trong tác phẩm gợi nhớ đến nghiên cứu của nhà soạn nhạc về chủ nghĩa tuần tự và kỹ thuật mười hai cung.