danh từ
(âm nhạc) đàn luýt
nhựa gắn; mát tít
ngoại động từ
gắn nhựa, gắn mát tít
đàn luýt
/luːt//luːt/Từ "lute" bắt nguồn từ tiếng Pháp cổ "litrie" hoặc "litore", có nghĩa là "trống nhỏ". Sau đó, thuật ngữ "lute" được dùng để chỉ cụ thể một loại nhạc cụ, tương tự như đàn ghi-ta, trở nên phổ biến trong thời kỳ Phục hưng. Thân tròn và cần đàn dài của đàn luýt được chạm khắc từ gỗ và phủ một lớp da động vật mỏng gọi là ruột đàn để làm dây đàn. Tên của nhạc cụ này có thể phản ánh việc sử dụng trước đây như một nhạc cụ gõ, vì âm thanh của các dây đàn trên thân đàn luýt tạo ra độ rung tương tự như độ rung của một chiếc trống nhỏ. Thuật ngữ "litrie" hoặc "litore" dần dần phát triển thành "lutrie" rồi "lutiia" trong tiếng Pháp trung đại, trước khi cuối cùng trở thành "lut" và "lette" trong tiếng Pháp hiện đại. Những người nói tiếng Anh đã sử dụng thuật ngữ "lute" từ tiếng Pháp trong thời Trung cổ và thuật ngữ này vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.
danh từ
(âm nhạc) đàn luýt
nhựa gắn; mát tít
ngoại động từ
gắn nhựa, gắn mát tít
Trong âm nhạc thời Phục hưng, đàn luýt thường được dùng để đệm cho ca sĩ trong những buổi họp mặt thân mật tại cung điện hoàng gia.
Đàn luýt, một nhạc cụ sáu dây có thân hình quả lê và cần đàn dài, là sự lựa chọn phổ biến của các nghệ sĩ nhạc đồng quê trong thời trung cổ.
Kiểu bấm đàn phức tạp của đàn luýt khiến nó trở thành nhạc cụ được ưa chuộng cho các bản nhạc phức tạp, chẳng hạn như những bản nhạc của John Dowland và Francis Cutting.
Âm thanh phức tạp do đàn luýt tạo ra đã truyền cảm hứng cho nhiều nhà thơ thời đó, và âm nhạc ám ảnh của nó được hỗ trợ bởi âm thanh độc đáo của dây đàn được tạo ra bằng cách bấm ngón tay.
Sau khi bị lãng quên, đàn luýt đã trở nên phổ biến hơn trong những năm gần đây, với những nhạc sĩ như Lutz Weickenburg và Hopkinson Smith đã thổi luồng sinh khí mới vào nhạc cụ đã có từ nhiều thế kỷ này.
Trong âm nhạc cổ điển Ấn Độ, một loại nhạc cụ gọi là đàn sitar là một nhạc cụ có dây rất giống với đàn luýt, mặc dù nó có thân hình quả bầu tròn và cần đàn dài.
Không giống như đàn guitar, đàn luýt thường cần sử dụng miếng gảy đàn để khảy, tạo nên âm thanh đặc trưng và phong cách chơi độc đáo.
Mặc dù đàn luýt không còn được ưa chuộng nữa do sự xuất hiện của nhiều nhạc cụ hiện đại hơn, nhưng nó vẫn là một hiện vật khảo cổ quan trọng, với nhiều mẫu vật lịch sử vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay.
Độ chính xác và sự tinh tế cần có khi chơi đàn luýt khiến nó trở thành một nhạc cụ đầy thử thách ngay cả với những nhạc sĩ tài năng nhất, nhưng âm thanh đặc biệt và lịch sử phong phú của nó vẫn tiếp tục truyền cảm hứng cho một thế hệ người yêu âm nhạc mới trên toàn thế giới.
Trong các lễ hội Phục hưng và các sự kiện thời kỳ khác, đàn luýt vẫn tiếp tục quyến rũ khán giả bằng những giai điệu dây đàn tinh tế, đưa người nghe ngược thời gian trở về một thời đại đã qua.