Tất cả các ngôn ngữ đều có hai dạng chính trong câu: chủ động và bị động. Trong tiếng Anh, sự lựa chọn giữa hai dạng này có thể ảnh hưởng đến cách mà ý nghĩa được truyền đạt và nhấn mạnh trong một câu. Dưới đây là một sự so sánh chi tiết giữa chủ động và bị động
Chủ động: Trong câu chủ động, chủ ngữ thực hiện hành động lên đối tượng. Câu chủ động thường rõ ràng và trực tiếp, tập trung vào người hoặc đối tượng thực hiện hành động.
Ví dụ: "The cat (chủ ngữ) catches (hành động) the mouse (đối tượng)."
Bị động: Trong câu bị động, đối tượng của hành động trở thành chủ ngữ và chịu hành động từ chủ thể. Câu bị động thường chú trọng vào đối tượng của hành động, nhấn mạnh vào hành động được thực hiện lên đối tượng.
Ví dụ: "The mouse (đối tượng) is caught (hành động) by the cat (chủ thể)."
Chủ động: Câu chủ động thường có cấu trúc: chủ ngữ + động từ + đối tượng.
Ví dụ: "She (chủ ngữ) reads (động từ) a book (đối tượng)."
Bị động: Câu bị động thường có cấu trúc: đối tượng + động từ được + bởi + chủ thể.
Ví dụ: "A book (đối tượng) is read (động từ được) by her (chủ thể)."
Chủ động: Thường thể hiện hành động hoặc trạng thái tích cực.
Ví dụ: "The company launches a new product every year." (Công ty tung ra một sản phẩm mới mỗi năm.)
Bị động: Thường thể hiện trạng thái được hành động ảnh hưởng hoặc nhận lợi ích.
Ví dụ: "A new product is launched by the company every year." (Mỗi năm một sản phẩm mới được công ty tung ra.)
Chủ động: Thường thể hiện hành động hoặc trạng thái tích cực.
Ví dụ: "The company launches a new product every year." (Công ty tung ra một sản phẩm mới mỗi năm.)
Bị động: Thường thể hiện trạng thái được hành động ảnh hưởng hoặc nhận lợi ích.
Ví dụ: "A new product is launched by the company every year." (Mỗi năm một sản phẩm mới được công ty tung ra.)
Chủ động: Thường được sử dụng khi chúng ta muốn nhấn mạnh vào người hoặc đối tượng thực hiện hành động.
Bị động: Thường được sử dụng khi chúng ta muốn tập trung vào hành động hoặc đối tượng của hành động, đặc biệt là khi người thực hiện hành động không quan trọng hoặc không được biết đến.
Kết Luận:
Sự so sánh giữa chủ động và bị động cung cấp cái nhìn tổng quan về cách chúng ta diễn đạt hành động trong tiếng Anh. Việc sử dụng đúng chủ động và bị động sẽ giúp truyền đạt ý nghĩa một cách chính xác và rõ ràng trong việc giao tiếp.