Definition of prose poem

prose poemnoun

thơ văn xuôi

/ˈprəʊz pəʊɪm//ˈprəʊz pəʊəm/

The term "prose poem" emerged in the late 19th century as a new literary form that combined the qualities of both prose and poetry. The term is credited to French poet and writer Stéphane Mallarmé, who coined it in the 1880s as a way to describe his own work, as well as that of other writers of the time, such as Arthur Rimbaud and Paul Verlaine. In French, the word for "prose poem" is "poème en prose," translating directly to "poem in prose." This denotes the distinctive feature of this literary form, in which the language is prosaic in its syntax and structure, yet still employs poetic techniques such as metaphor, imagery, and symbolism. The prose poem allowed writers of the time to experiment with the boundaries between genres and to break free from the rigid constraints of traditional poetic forms, as well as from the demands of realistic, narrative-driven prose. It also allowed writers to blur the lines between the personal and the universal, the subjective and the objective, creating a new form of literary expression that was at once lyrical, introspective, and reflective. Today, the prose poem has become a recognized literary form, with numerous published collections and prominent contemporary writers exploring its possibilities, including Paul Celan, Yannis Ritsos, and Carlo Vitali. Its origins in late-19th-century France, however, continue to imbue it with a legacy of avant-garde experimentation and boundary-pushing innovation, making it an ongoing source of inspiration and innovation in modern literature.

namespace
Example:
  • In her latest collection, the author explores the boundaries between poetry and prose with a series of prose poems that blur the lines between narrative and imagery.

    Trong tập thơ mới nhất của mình, tác giả khám phá ranh giới giữa thơ và văn xuôi bằng một loạt bài thơ văn xuôi làm mờ ranh giới giữa tự sự và hình ảnh.

  • The prose poem is a literary form that defies categorization, combining the lyrical power of poetry with the narrative qualities of prose.

    Thơ văn xuôi là một thể loại văn học không thể phân loại, kết hợp sức mạnh trữ tình của thơ với tính chất tự sự của văn xuôi.

  • The city at night is a dark palette of shadows and lights, a landscape painted in prose poems by the haunting moon.

    Thành phố về đêm là một bảng màu tối của bóng tối và ánh sáng, một quang cảnh được vẽ bằng thơ văn xuôi dưới ánh trăng ma quái.

  • The prose poem is a contradiction: a narrative form that eschews plot, a story told in pictures rather than words.

    Thơ văn xuôi là một sự mâu thuẫn: một hình thức tự sự tránh xa cốt truyện, một câu chuyện được kể bằng hình ảnh thay vì bằng lời nói.

  • Each prose poem is a world unto itself, a miniature drama played out in the composer's mind.

    Mỗi bài thơ văn xuôi là một thế giới riêng, một vở kịch thu nhỏ diễn ra trong tâm trí của nhà soạn nhạc.

  • The prose poem is a form of poetry that invites the reader to linger, to savor each image as though it were a delicate delicacy.

    Thơ văn xuôi là một thể loại thơ mời gọi người đọc nán lại, thưởng thức từng hình ảnh như thể đó là một món ăn tinh tế.

  • In the prose poem, the line between poet and reader blurs, each becoming part of the other, interwoven in a symphony of experience.

    Trong thơ văn xuôi, ranh giới giữa nhà thơ và người đọc trở nên mờ nhạt, mỗi bên trở thành một phần của bên kia, đan xen trong bản giao hưởng của trải nghiệm.

  • The prose poem is a form abandoned by many, yet its allure remains irresistible, beckoning us into a world of fantastical possibility.

    Thơ văn xuôi là một thể loại bị nhiều người từ bỏ, nhưng sức hấp dẫn của nó vẫn không thể cưỡng lại, vẫy gọi chúng ta vào một thế giới đầy khả năng kỳ diệu.

  • The prose poem is a form in which the world is distilled to its essence, every word carefully chosen to convey a multitude of meanings.

    Thơ văn xuôi là một hình thức mà thế giới được chắt lọc đến tận bản chất, từng từ ngữ được lựa chọn cẩn thận để truyền tải vô số ý nghĩa.

  • In the prose poem, truth and fiction merge, creating a realm that is both real and fantastical, a space where the imagination is free to roam.

    Trong bài thơ văn xuôi, sự thật và hư cấu hòa quyện, tạo nên một thế giới vừa thực vừa kỳ ảo, một không gian nơi trí tưởng tượng được tự do bay bổng.